Ngày tôi bỏ phố về quê trồng cây, làm xưởng, ai cũng căn ngăn.
Ngày tôi về quê bắt tay sản xuất nghệ, mọi người can ngăn, bảo: “Sao mà khổ thế, đi làm thành phố, ăn mặc đẹp, lương tháng chục này chục kia là thoải mái rồi. Sao phải lọ mọ cả ngày đêm, chân tay lấm lem chỗ vàng chỗ trắng, rồi thu mỗi lần được vài ba chục lẻ. Đầu ra ở đâu mà dám làm”. Tôi cười và dạ.
Rồi tôi tích luỹ được tiền, bữa hạ móng mở rộng xưởng ở trong thôn, có mấy người đi ngang qua bảo “cơ sở làm ăn thì nên đặt ở thành phố, không thì ra thị trấn thì người ta mới ghé, chứ đặt ở xã như này thì có ai? Đi chỗ khác làm đi em ơi”. Tôi cũng chỉ cười.
Tôi cầm tinh con dê, bản tính hiền lành, loanh quanh đồi núi gần nhà, nhưng đọc một cuốn sách giúp tôi nhận ra mission của mình không phải là ăn chắc mặc bền, tự nhận mình lỳ và đã làm là sống chết phải làm cho bằng được.
Những người góp ý, trước giờ vẫn luôn ở yên trong hai từ ổn định nên có thể không phù hợp với lựa chọn của mình. Tôi vui vẻ lắng nghe, gật gật gù gù nhưng vẫn nhất quyết làm theo con đường mình chọn. Tôi hạnh phúc vì chồng cổ vũ. Vì biết phụ nữ hạnh phúc, khi có chồng ủng hộ và được sống với một nghề nghiệp mà họ yêu thích, đam mê, giúp được nhiều người.
Thế giới bây giờ đã phẳng, chợ truyền thống không còn là lựa chọn duy nhất, chợ online hiện hữu mọi nơi, cho dù tôi ở xã, trước mặt nhà là quả núi thật to, nhưng chỉ cần có internet, có 3G là mọi nơi đều không còn khoảng cách. Khách hàng và mình chỉ cách nhau một phím Enter. Tôi vẫn bán đều đặn, doanh số có khi còn hơn cửa hàng ở trung tâm quận 1.
Tôi vững tin vào sản xuất hàng ngày, từ củ nghệ thô thành tinh bột nghệ, thành son dưỡng nghệ, mặt nạ nghệ hay xà bông nghệ. Có lúc được có lúc mất, nhưng nhìn thấy niềm vui của các bác trồng nghệ, của các cô chú xay nghệ mỗi ngày, của các bạn trẻ trở về từ thành phố để tô đẹp thêm huyện nhỏ, xa xôi này, động lực lại hừng hực hơn.
Huyện tôi có mỗi mình tôi là doanh nghiệp có chủ là nữ, cũng hơi chạnh lòng tí xíu vì không thành lập được hiệp hội các chị em bạn dì. Người ta nói đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm. Tổ ấm thì tôi đã xây, và đang xây mỗi ngày. Nhưng “đàn bà” không chỉ có vậy, đàn bà vẫn có thể tự tay xây xưởng.
Tôi qua Hàn Quốc, thấy chị em phụ nữ bên đó chơi nhiều hơn làm, vì nước họ giàu rồi. Còn nước mình thì chưa giàu, đàn ông đàn bà gì cũng phải nỗ lực gấp trăm gấp ngàn lần để đẩy đất nước đi lên, để con cháu mình cầm hộ chiếu xanh, có thể đi vòng quanh thế giới mà không cần visa.
- Ôm “mộng làm giàu”, 2 năm mua 3 mảnh đất, cặp vợ chồng phải bán nhà trả nợ mỗi tháng 38 triệu
- Nhan sắc đẹp vượt qua "bách niên giai lão" của cụ bà sinh năm 1921
- Nhà càng nghèo càng thích cho con ăn hai bát cơm này, vô tình đã tự tay hủy hoại con mình
- Làm 3 điều này quá sớm, vô tình khiến con kém thông minh, sức khỏe giảm sút
- 6 hành vi thiếu lịch sự của con cái cha mẹ nên chấn chỉnh ngay