Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của blog, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "blog". (Ví dụ: thiệp tân linh mục blog). Tìm kiếm ngay
403 lượt xem

Cha xin lỗi vì đã “dạy” con phải hy sinh nhẫn nhịn và làm ô-sin của chồng

Cha xin lỗi vì ngày hôm qua, cha chỉ ngồi đó nhìn con như ô-sin trong nhà mình, trong khi chồng con như ông hoàng mà cha chẳng thể nói, chẳng thể làm gì, vì chính cha cũng cư xử với mẹ con y như vậy.

Mấy hôm trước, tôi từ quê lên thành phố thăm vợ chồng con gái. Vợ tôi bận trông cháu nội nên chuyến này chỉ mình tôi đi. Tôi không quên xách theo mấy món quà quê lên cho con cháu.

Con gái tôi kết hôn đã năm năm, có hai đứa con một trai một gái. Hiện hai vợ chồng nó cùng con cái sống trong một căn chung cư mua trả góp.

Cuộc sống của vợ chồng nó nhìn chúng thoải mái, êm đềm. Hai vợ chồng cùng đi làm công sở, con thì cho đi học ở trường. Trước đây, các con vẫn thường cho cháu về thăm ông bà ngoại nhưng đợt này con bận quá, lâu chưa thấy về thăm nên vợ giục tôi lên xem cuộc sống con gái con rể ra sao.

Tôi lên vào tối thứ Sáu, đúng lúc con gái tan sở. Thấy tôi lên, con gái mừng lắm, vui vẻ mời cha ngồi, rồi chạy đi làm bếp. Vài phút sau thì con rể cũng về tới, chào hỏi cha vợ xong xuôi thì ngồi xuống bàn ăn, mở tờ báo ra đọc và hỏi vợ bao giờ có cơm tối.

Vừa trả lời chồng, con gái tôi vừa chạy đi chạy lại để thổi cơm, cắt rửa rau củ, làm cá. Trong lúc đứa con gái lớn ngồi chơi Lego, con gái tôi tranh thủ thời gian chờ cơm canh sôi thì đưa con trai nhỏ đi tắm, rồi lại giục con gái lớn đi tắm và thu dọn quần áo bẩn trên sàn.

Trong khi đó, con rể của tôi thì ngồi đọc báo như không hề trông thấy vợ đang tất bật nhiều việc nhà cùng lúc.

Sau khi hai con tắm xong thì con rể mới đứng dậy, thong thả đi vào tắm. Tờ báo, cốc nước để trên bàn, áo thì vắt ngang thành ghế. Con gái tôi đưa hai con vào bàn ăn, mời tôi ngồi vào bàn dùng cơm rồi dọn dẹp các thứ linh tinh cho chồng.

Cả nhà cùng ăn cơm tối, con rể tôi vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả với cha vợ. Nó không hề biết tôi đang rất khó chịu. Con gái tôi tất bật kèm hai đứa nhỏ ăn cơm.

Bữa ăn kết thúc lúc 8 giờ tối, con gái tôi chỉ kịp và vội miếng cơm rồi đi dọn rửa chén bát. Con bé vẫn chưa được nghỉ ngơi và vẫn còn nguyên bộ đồng phục đi làm trên người. Con rể tôi dùng bữa xong thì dắt hai con xuống chung cư tản bộ, không quên rủ cha vợ đi cùng, nhưng tôi từ chối.

Tôi ở lại, giúp con dọn dẹp chén bát nhưng con gái cứ xua tay bảo cha đi lên nghỉ ngơi đi, con làm nhoáng cái là xong. Tôi hỏi: “Ngày nào đi làm về, con cũng làm từng này việc nhà à?”.

Con gái tôi cười xòa: “Dạ, làm có chút mà cha, như mẹ hay làm ở nhà vậy thôi. Mẹ đi làm về thì cũng lo việc nhà như con mà. Con quen rồi!”. Rửa bát xong, con lại đi quét nhà, còn tôi thì đứng lặng sau câu nói của con: “Như mẹ hay làm ở nhà vậy thôi”.

Mà con gái nói cũng đúng, vợ tôi ở nhà cũng y vậy. Sáng dậy là bới cơm cho chồng rồi đi chăm heo, chăm gà, chạy ra đồng cùng chồng… Chiều về, vợ tôi lại tất bật thổi cơm, lau nhà, rửa chén… luôn tay luôn chân.

Tôi thì sao? Tôi cũng giống như con rể mình, về đến nhà là thong thả ngồi uống nước trà xanh vợ nấu, ăn tối xong là đi đánh cờ với mấy ông bạn. Tôi đâu quan tâm xem vợ ở nhà làm gì.

Rồi sáng hôm sau, con gái lại tiếp tục quần quật lo cho hai đứa con và chồng rồi tất tả đưa cha ra bến xe, dúi cho cha vài triệu đồng vào tay. Tôi ngồi trên xe, nghĩ thương con gái mà rớt nước mắt.

Dù là muộn màng, cha vẫn muốn nói lời xin lỗi con, vì sau một ngày cùng làm việc vất vả như nhau ở ngoài đồng, cha đã cho phép mình được ngồi chơi nhàn nhã và xem chuyện mẹ con một mình ôm hết việc nhà là hiển nhiên. Chính cha đã “dạy” con rằng chồng có quyền hưởng thụ, còn vợ có nghĩa vụ phục vụ chồng.

Chính cha là người đã luôn ngồi đó, chờ mẹ con phục vụ từng chén cơm, ly nước đến cái tăm xỉa răng, soạn cho cha từng cái áo cái quần, thu dọn cho cha từng mẩu thuốc lá mà cha tiện tay vứt. Cha đã sai khi vô tình “dạy” con rằng chồng có quyền làm một đứa trẻ lớn xác, còn vợ có nghĩa vụ làm một “bà mẹ” thứ hai cho chồng.

Cha xin lỗi vì ngày hôm qua, cha chỉ có thể ngồi đó mà nhìn con như ô sin trong nhà, trong khi chồng con cứ như ông hoàng mà cha chẳng thể nói, chẳng thể làm được gì. Là lỗi tại cha đã “dạy” cho con rằng những bất công mà con đang chịu là chuyện bình thường của phụ nữ.

Từ hôm nay, cha sẽ tập rửa chén, lau nhà khi mẹ con nấu cơm và giặt đồ. Cha dẽ tự lo cho mình những việc cá nhân và không vứt đồ bữa bãi để mặc mẹ con phải thu dọn nữa. Cha sẽ dạy lại con rằng vợ chồng là cùng chia sẻ với nhau và con là một người mẹ, người vợ chứ không phải là ô sin cho chồng.

Cha xin lỗi con và mẹ con, nghìn lần xin lỗi!

Gia đình hạnh phúc cần sự vun vén của cả hai vợ chồng

Cổ nhân ví phụ nữ giống như nước, nếu đựng vào vật chứa hình vuông thì sẽ có hình vuông, vật chứa hình tròn thì sẽ là hình tròn, có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh.

Người phụ nữ Việt luôn khiêm nhường, nhẫn nhịn nhưng tấm lòng của họ lại rộng lớn nhất, có thể bao dung mà chứa hết thảy vạn vật. Sự hiền dịu của một người phụ nữ sẽ chiến thắng tất cả những nghịch cảnh khốc liệt nhất của đời người. Sự hy sinh của họ càng khiến con người phải nể phục.

Phụ nữ chịu khó, hy sinh, không có nghĩa là người đàn ông có quyền sai khiến và “bắt nạt” vợ mình.

Theo quan niệm thời phong kiến, “đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”. Theo đó, đàn ông ra ngoài kiếm tiền chăm lo gia đình, đàn bà ở nhà quán xuyến việc nhà, con cái, phụng dưỡng cha mẹ, đối nội đối ngoại.

Trong xã hội hiện đại, phụ nữ cũng có sự nghiệp, phải ra ngoài kiếm tiền chứ đâu chỉ quanh quẩn nơi góc bếp và chờ tiền chu cấp từ chồng. Người phụ nữ vừa phải kiếm tiền, vừa phải lo toan việc nhà, chăm sóc con cái, phụng dưỡng cha mẹ già. Dù họ có cố gắng chu toàn đến đâu cũng không thể nào làm tất cả mọi việc vì thời gian và sức người có hạn.

Phụ nữ và đàn ông, đều phải ra ngoài làm việc kiếm tiền, vậy tại sao việc nhà, chăm sóc con cái lại chỉ một mình phụ nữ đảm nhiệm? Đâu đó vẫn là những hình ảnh sau ngày dài làm việc, phụ nữ tất bật với bữa cơm, trông con, dạy con học, còn người đàn ông về đến nhà sẵn cơm ăn, ngồi rung đùi xem ti vi, đọc báo.

Là người đàn ông, nhất định phải cùng vợ vun vén gia đình. Nhà là của chung, con là của chung, cả hai chia sẻ trách nhiệm chứ không phải là chồng giúp vợ. Nền tảng của một gia đình hạnh phúc đó chính là sự sẻ chia và thấu hiểu, cùng nỗ lực kiếm tiền, cùng san sẻ việc nhà, chăm sóc và nuôi dạy con cái.

Bài viết cùng chủ đề: